Ngày trước, khi đi qua đèo Hải Vân ngang qua một cái am thờ Hổ dọc đường, đầu óc của thằng nhỏ đó lập tức đầy ắp những câu chuyện đả hổ, săn hổ li kỳ. Bây giờ, mỗi lần băng qua đèo Hải Vân, cái am nhỏ vẫn còn đó, tôi vẫn cứ muốn dừng xe ngồi lại bên am thờ Hổ để tưởng tượng về một thời tiền nhân của mình từ phương Bắc xẻ đất mở nước về phía Nam. Am thờ chẳng biết có từ khi nào, có lẽ có từ lúc hổ còn nhiều và còn là một thế lực đầy uy mãnh, huyền hoặc với những người Việt xưa.
Tôi thích những ngôi chùa nhỏ và cũ kỹ hơn là các ngôi chùa đồ sộ, sơn son thiếp vàng và còn thơm mùi vôi vữa. Đi tu không đồng nghĩa với khổ hạnh nhưng đi tu trong một ngôi chùa tường vàng mái ngọc thì không mấy hợp với tinh thần tu đạo. Vì vậy, mỗi khi lên chùa Linh Ứng trên sườn núi Sơn Trà (Đà Nẵng), tôi thích ngồi nhìn ra phía biển để hóng gió hơn là vào chùa ngắm tượng phật nhấp nháy đèn màu. Vì vậy, tôi đã từ chối không ít lời mời đi Đại Nam Quốc Tự tham quan vì trước tiên dị ứng với cái danh xư...